Tìm kiếm

Lượt truy cập

  • Tổng truy cập57,093,733

Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam

     

    Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.

    *Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...

Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.

    WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)

    Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.

    The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.

    Enjoy life, enjoy Arita experience!

Thơ

Chùm thơ viết về Nguyễn Du

Nhiều tác giả

  • Thứ ba, 16:21 Ngày 05/01/2016
  • CHẾ LAN VIÊN

    KỶ NIỆM NGUYỄN DU

    Nguyễn Du có ngờ không?

    Người ta dịch vầng trăng ông

    Qua các biên thuỳ ngôn ngữ

    Ông có bao giờ nghĩ

    Cỏ non thơ ông xanh

    Ra ngoài thế kỷ vẫn còn xanh?

    Tôi hiểu lắm mỗi thời mỗi khác

    Ta suy tư dưới ánh đèn nêông

    Ông bên ngọn đèn dầu lạc

    Ông thương nhớ màu lam

    Nỗi buồn ta ngũ sắc

    Xứ này yêu kiểu lục lăng

    Xứ khác thèm tam giác

    Trái tim nhân loại có đâu nghèo?

    Thế nhưng cách thế kỷ ông vẫn chấn thương ta với làn mây bạc

    Và câu Kiều đau thì nhân loại cũng đau theo.

    Ở đâu chả có chàng Kim

    Gió thổi mây bay bất trắc

    Cái cầm trong tay đánh mất

    Phải đi tìm.

    Ở đâu chả có người phần nửa hay ba phần tư hoa râm mái tóc

    Ở đâu chả có những cô Kiều

    Rêu phủ rêu phong dấu giày hạnh phúc

    Đi suốt một đời trong một phút đoàn viên

    *

    Mua vui được vài trống canh

    Ta nhớ ơn người dưới mộ

    Chớ bây giờ ai chả thích là người rẫy cỏ

    Nhất là cỏ thanh minh

    Trên nấm mồ các vị lừng danh!

    Những kỷ niệm Nguyễn Du chỉ thoả lòng ta thôi

    Chớ ích gì cho ông nữa?

    Mái tóc ông hoa râm thì đã hoa râm rồi

    Thuốc nào cứu chữa?

    Đòi ăn hoa cúc thay cơm trừ bữa

    Ta có thương ông thì ông cũng đã chết lâu rồi.

     

    CẦM GIẢ CA

    I.

    Trong hàng trăm người đến nghe cô đàn

    Hình như có một con người ấy

    Không đủ lụa vàng để thưởng câu hát

    Nhưng có giọt lệ rưng rưng trong mắt

    Con mắt thẳm sâu nhìn vào mắt cô

    Cả đêm hát vui, hình như chỉ có một người ấy buồn

    Bao nhiêu người cho cô vàng, chỉ người ấy cho một sự lặng im

    và giọt lệ...

     

    Riêng cơ nghiệp Tây Sơn tận tiêu vong như thơ người ấy nói

    Cuộc vui bên Hồ Kiếm lại diễn ra

    Cô đã già rồi. Cô đã già

    Khéo ai bày đặt gọi cô vào đêm hát ấy

    Bao nhiêu đào hát Thăng Long rực rỡ

    Ô hay! Sao trong mắt người ấy chả thấy gì?

    Người ấy đảo mắt tìm ai?

    Chả lẽ tìm cô!

    Tìm ra rồi, người ấy không ngờ

    Cô đã hoá bà già

    Và người ấy mái tóc thì bạc trắng!

     

    II.

    Không phải Nguyễn thương cho cô Cầm mà Cầm thương cho Nguyễn

    Bữa tiệc bên Hồ Kiếm vàng lụa dọn đi rồi

    cơ nghiệp Tây Sơn hoá ra gạch ngói

    Con người ấy đi về Hồng Lĩnh hay về đâu?

    Có lẽ cả thời đại còn trong đầu thơ ấy

    Thế mà hôm nay bỗng hoa râm

    Bạc trắng mái đầu

    1987

     

    TỐ HỮU

    KÍNH GỬI CỤ NGUYỄN DU

    Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân

    Bâng khuâng nhớ Cụ, thương thân nàng Kiều...

    Hỡi lòng tê tái thương yêu

    Giữa dòng trong đục, bánh bèo lênh đênh.

     Ngổn ngang bên nghĩa bên tình

    Trời đêm đâu biết gửi mình nơi nao?

    Ngẩn ngơ trông ngọn cờ đào

    Đành như thân gái sóng xao Tiền Đường!

     Nỗi niềm xưa nghĩ mà thương:

    Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng...

    Nhân tình, nhắm mắt chưa xong

    Biết ai hậu thế, khóc cùng Tố Như?

     

    Mai sau, dù có bao giờ...

    Câu thơ thuở trước, đâu ngờ hôm nay!

    Tiếng đàn xưa đứt ngang dây

    Hai trăm năm lại càng say lòng người

    Trải bao gió dập sóng dồi

    Tấm lòng thơ vẫn tình đời thiết tha

    Đau đớn thay phận đàn bà

    Hỡi ôi, thân ấy biết là mấy thân!

    Ngẫm xem qua kiếp phong trần

    Đời vui nay đã nửa phần vui đây.

    Song còn bao nỗi chua cay

    Gớm quân Ưng Khuyển, ghê bầy Sở Khanh.

    Cũng loài hổ báo ruồi xanh

    Cũng phường gian ác hôi tanh hại người!

    Tiếng thơ ai động đất trời

    Nghe như non nước vọng lời nghìn thu.

    Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du

    Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày.

    Hỡi người xưa của ta nay

    Khúc vui xin lại so dây cùng Người!

     

    Sông Lam nước chảy bên đồi

    Bỗng nghe trống giục ba hồi gọi quân...

    (1-11-1965)

     

     

     

    TẾ HANH

    BÀI HỌC NHỎ VỀ NHÀ THƠ LỚN

    Hồn Nguyễn Du phảng phất mỗi trang Kiều

    T.H.

    Tôi về Nghi Xuân

    Hỏi quê nhà thi sĩ

    Một bà cụ trả lời tôi giản dị

    Nguyễn Du nào tôi chả nhớ tên?

    Tôi nói thêm: Nguyễn Du người đã viết

    Truyện thơ Nôm hay nhất, Truyện Kiều

    Cụ vội đáp: Thế thì tôi biết

    Rẽ hướng này ông hãy đi theo

     

    Cụ vui vẻ: chúng tôi ai chẳng thuộc

    Một ít câu Kiều như thuở ông cha

    Người yêu đoạn cuối Kim Kiều tái hợp...

    Người yêu đoạn đầu Trong cõi người ta...

     

    Đoạn Báo oán báo ân tôi thích nhất

    Khi Thuý Kiều vạch tội lũ Hoạn Thư

    Bọn Khuyển Ưng, Tú Bà, Sở Khanh... đền tội ác

    Và sư Giác Duyên, chị quản gia... được trả nghĩa nhân từ

     

    Tôi chào cụ ra đi, suy nghĩ:

    Đây là thơ không biết có thời gian

    Nhà thi sĩ của những nhà thi sĩ

    Ôi con người yêu quí của Việt Nam!

     

    Một nhân vật như Thuý Kiều đã đi vào lịch sử

    Chịu thay chúng ta bao áp bức trên đời

    Những câu thơ thành ca dao tục ngữ

    Ru hồn ta như tiếng mẹ ru nôi

     

    Bà cụ không nhớ tên Nguyễn Du, có gì đâu đáng trách

    Một cái tên như bao cái tên thường

    Như cụ đã gửi lòng trong áng sách

    Theo dõi đời Kiều từng đoạn từng chương...

     

    Cuộc gặp gỡ tình cờ đem cho tôi bài học

    Như thể qua hai trăm năm, nhà thơ nhắn lại bây giờ

    - Hãy đi con đường vào trái tim bạn đọc

    Người ta có thể quên tên người làm thơ, nhưng đừng để quên thơ.

     

    VƯƠNG TRỌNG

    BÊN MỘ CỤ NGUYỄN DU

     

     Tưởng rằng phận bạc Đạm Tiên

    Ngờ đâu cụ Nguyễn Tiên Điền nằm đây

    Ngẩng trời cao, cúi đất dày

    Cắn môi tay nắm bàn tay của mình

    Một vùng cồn bãi trống trênh

    Cụ cùng thập loại chúng sinh nằm kề

    Hút tầm chẳng cánh hoa lê

    Bạch đàn đôi ngọn gió về nỉ non

    Xạc xào lá cỏ héo hon

    Bàn chân cát bụi, lối mòn nhỏ nhoi

    Lặng im bên nấm mộ rồi

    Chưa tin mình đã đến nơi mình tìm

    Không cành để gọi tiếng chim

    Không hoa cho bướm mang thêm nắng trời

    Không vầng cỏ ấm tay người

    Nén hương tảo mộ cắm rồi lại xiêu

    Thanh minh trong những câu Kiều

    Rưng rưng con đọc với chiều Nghi Xuân

    Cúi đầu tưởng nhớ vĩ nhân

    Phong trần còn để phong trần riêng ai

    Bao giờ cây súng rời vai

    Nung vôi, chở đá tượng đài xây lên

    Trái tim lớn giữa thiên nhiên

    Tình thương nối nhịp suốt nghìn năm xa...

     

    BẰNG VIỆT

    ĐỌC LẠI NGUYỄN DU

    Nhất sinh từ phú tri vô ích

    Mãn giá cầm thư đồ tự ngu

    Nguyễn Du

     

    Quá khuya, chợt thấy mình già

    Nhìn ra cửa sổ, mưa sa kín trời,

    Một đời gọi mãi: Người ơi!

    Một đời khát vọng, một đời bồng bênh,

    Mê say là chuyện đã đành

    Biết đâu tỉnh lại, nhân tình trắng phau

    Áo cơm se sắt mái đầu

    Thương nhau mà giận, ngó nhau mà buồn!

     

    Rạc rài chút phận văn chương

    Cao sang nhoè lẫn tầm thường... ngẩn ngơ...

    1993

     

    LÊ VĂN NGĂN

    NGHĨ VỀ MỘT NHÀ THƠ Ở THẾ KỶ TRƯỚC

     

     Nhà thơ ấy sinh ra lớn lên dưới nền trời thế kỷ XVIII

    thế kỷ của những cuộc chiến tranh giành quyền lực

    giữa các vương triều

    của lớp dân đen, thay vì được sống bằng cơm áo bình yên

    phải lưu lạc trong nước mắt và máu

     

    Bao lâu nữa, niềm hy vọng sẽ không trở thành nỗi tuyệt vọng

    câu hỏi ấy, qua nhiều đêm khuya

    vẫn chưa gửi về lời giải đáp giữa lòng người

    câu hỏi như chất cường toan

    làm héo hon dần tâm hồn nhà thơ không ngừng chờ đợi

     

    Trước lúc qua đời trong cảnh cơ hàn, nhà thơ khẽ hỏi người thân

    "Tim đã lạnh chưa?"

    và ông đã vĩnh viễn ra đi với trái tim lạnh giá

    và ông đã để lại tiếng thở dài cuối cùng: "Thôi được!"

     Thôi được, có lẽ nhà thơ sẽ không nói lời từ khước

    nếu đã nhìn thấy trước ngày hôm nay

    ngày của con đường hạnh phúc đang mở ra trước mắt

    những người từng trải qua bao đau khổ

     

    Nơi cõi vĩnh hằng

    mong nỗi cô đơn của ông sẽ được sưởi ấm bằng hơi ấm đương thời

    mong ông giúp quê hương ít gặp những ngày gió bão dọc đường đời

     

    TRẦN NHUẬN MINH

    NGUYỄN DU

     

     Đến đâu con cũng gặp Người

    Xin dâng chén rượu giữa trời Trung Hoa

    Hạc Vàng một bóng lầu xa

    Hồ Nam úa nắng chiều tà hanh heo

    Tiệc to thường ở nơi nghèo

    Đồng ngô khô xác, mái lều gió lay

    Người xưa đi sứ qua đây

    Bùn lưng bụng ngựa, sông đầy thuyền trôi

    Cỏ cây, thành lũy khác rồi

    Hoàng Hà đã cạn, thơ Người vẫn sâu

    Thời nào thì cũng như nhau

    Nỗi buồn li biệt, nỗi đau dối lừa

    Tiền Đường sầm sập đêm mưa

    Nước âm u chảy như chưa vớt Kiều

    Nghiệp Thành còn tiếng quạ kêu

    Lâm Tri bến cũ, cầu treo rực đèn

    Sắc tài chi để trời ghen

    Người đâu phải nước đánh phèn cho trong

    Cõi đời đâu cũng long đong

    Văn chương bạc phận, má hồng vô duyên

    Bời bời những cuộc đỏ đen

    Chính trường sấp mặt, đồng tiền xoay ngang

    Đặt chân lên đỉnh Thiên Đàn

    Bốn bề mây trắng thu vàng lá rơi...

    Bâng khuâng con lại thấy Người

    Vái Người, con đứng ngang trời Trung Hoa...

    Cố Cung, 21-9-1999

     

     KHUẤT BÌNH NGUYÊN

    NGÀY GIÓ BẤC THỔI VỀ HÀ TĨNH VIẾNG NGUYỄN DU

     

    Thiên hạ gói hết 3254 câu Kiều hay chưa

    Còn sót lại câu nào kẻ hậu thế này gói làm riêng trong áo

    Ngày gió bấc lật trắng lá cây ào ào từ Bắc xuống Nam

    Ngọn gió thổi qua ba vương triều rồi vùi nó vào trong cát bụi

    Gió đi trước hay đi sau người trên đường xưa thiên lý

    Tất tả ngược xuôi ba thế kỷ rồi...

     

    Gió bấc thổi thiết tha hồn xứ sở

    Buồn vui đủ viết 3000 câu thơ núi lở, sông rời

    Vần thơ theo nhịp võng cuộc đời lên xuống mấy trăm năm

    Bao nhiêu nhịp võng văn chương bấy nhiêu con sóng

    Nước sông Lam rào rạt chảy đến bây giờ.

    Một tiếng sóng lạnh thôi đủ tiễn đưa kim cổ ngày xưa

    Trải rộng rãi dưới trời đông khát vọng

    Gió bấc thổi hoàng hôn lênh láng trên mặt sóng

    Xao xác thổi trên trang Kiều đọc dở

    Gió bấc ngày xưa,

    Nỗi đau nhân thế ngày xưa...

     

    Vườn Tiên Điền treo khánh đá chúa Trịnh ban

    Chẳng cất được âm thanh nào cả

    Chiếu vua trao đã bạc màu vàng

    Chiều mênh mông trên cầu nhìn bốn cõi

    "Trên mặt đất rộng lớn này nơi nào cũng thấy văn chương"

     

    Rời Hà Tĩnh đi về Kinh Bắc

    Cầm đũa thì đũa rơi

    Cầm đọi thì đọi rớt,

    3254 câu Kiều chẳng rớt, gió bấc ơi!

    Cuối Đông 2011

     

    NGUYỄN VIỆT CHIẾN

    GẶP NGUYỄN DU TRÊN SÔNG ĐÊM

     

    Đêm mưa gặp Nguyễn trên sông

    Đầu đội nón lá, chân không mang giày

    Ông ra câu cá sông này

    Một chiếc cần trúc phất đầy mưa đêm

     

    Ông dốc bầu rượu tưới lên

    Dòng sông mặt sách còn thiêm thiếp nằm

    Các người ngủ suốt trăm năm

    Nguồn thơ đã cạn, nguồn văn đã mòn

    Dậy đi thôi nước vẫn còn

    Sông vẫn đang chảy từ nguồn cội xa

    Sông là bạn học của ta

    Ta học sông cách phù sa đắp bồi

    Sông văn chảy dọc cuộc đời

    Nguyễn ngồi câu chữ dưới trời mưa đêm

     

    Có cô gái trẻ làng bên

    Ra sông giặt lụa vào đêm Nguyễn về

    Thế rồi đêm ấy bờ đê

    Mưa thì đã tạnh trăng thề đã rơi

    Hình như họ đã thành đôi

    Sông thơ chảy suốt một trời Nguyễn Du

     

    Truyện Kiều ông viết trong mơ

    Ngoài sông tiếng đập lụa như vẫn còn

    Lụa như trăng giặt chẳng mòn

    Nàng Kiều đêm ấy vẫn còn trên sông

    Người lụa đã nhận ra ông

    Đầu đội nón rách chân không mang giày

    Ông ra câu chữ sông này

    Một chiếc cần bút phất đầy trăng đêm

    6-2008

     

     Ý NHI

    NGUYỄN DU, 1813

    1.

    Không giã biệt

    Không gặp gỡ

    ta bước trên lối cũ như khách lạ

     Khí lạnh ban đêm dồn hết vào một người

    Chiếc khăn thâm nhỏ hẹp sổ tung

    tóc bạc bơ phờ trước gió

    suốt đời chỉ một mối u hoài

    Tháng năm trôi qua như giấc mộng

    mà nào như giấc mộng chàng Lư

    ta lênh đênh góc bể, chân trời

    ta là người bệnh không có thuốc

    kẻ đói không có cơm

    ta dùng sách làm gối tựa khi đau yếu

    uống rượu cho bớt vẻ xanh xao

    Một mình khêu ngọn đèn trong đêm đã bắt đầu dài

     

    2.

    Không ai trói buộc

    Không ai gông cùm

    Không ai đánh đập

    Không ai chửi mắng

    sao ta sống như trong lồng cũi

     

    Sao ta không thể rượu say như người ta vẫn uống

    không đi săn như người ta vẫn đi săn

    không thể yên lòng ngồi nghe các ca nữ đàn hát trước đèn nến

    không thể vui ngắm cúc đầu thu

    không thể hái bông sen bên hồ mà lòng không vướng bận

     

    Ta sinh ra nào có tướng công hầu

    Mà lận đận mãi chốn bụi trần không sao gỡ được

    ta chờ đợi điều chi

    mong mỏi điều chi

     

    3.

    Nào còn đâu những lâu đài đồ sộ nghìn xưa

    những thành quách tưởng muôn đời bền vững

    ta bước giữa những con đường mới

    những đền đài mới

    lòng kinh sợ

    như đứa trẻ đi trong mưa lạc lối

     

    Những bạn bè cũ đã cáo quan

    nhiều người ăn măng trúc măng mai ngồi câu bên sông vắng

    làm thơ thưởng hoa

    làm thơ vịnh nguyệt

    Coi cuộc đời như phù vân

     

    Các bạn gái ngày xưa nay tay dắt tay bồng

    vẻ đẹp chóng tàn phai

    không ai còn mặc áo màu thanh thiên

    không ai còn cài hoa trên tóc

    không ai còn hát bài hát cũ

    Đường dài, trời đã về chiều, tìm đâu ra bạn mới

    ta chờ đợi điều chi

    mong mỏi điều chi

     

    4.

    Chợt nhớ người hát khúc Ly tao bên sông

    bờ cỏ đầy hoa lan, hoa chi

    nhưng nghìn thuở ai thương người tỉnh một mình

    bao nhiêu năm sau ta còn gặp bọn Thượng quan Ngận thượng

    nước mỗi dòng thăm thẳm sóng Mịch La

    bao nhiêu năm sau tưởng còn thấy ngọn cờ

    buổi Hàn Tín cầm binh lên phương Bắc

    nhưng mấy ai lúc hiển vinh còn nhớ ơn kẻ cứu giúp mình

    nỗi oan cừu gớm ghê dễ chi tan được

     

    Mấy ai hát như nàng Ngu Cơ lúc kề bên cái chết

    ai gảy đàn lúc lâm hình như Thúc Dạ

    ai biết vui như Vinh Khải Kỳ đi mót lúa

    ai uống rượu tựa Lưu Linh

     

    Hàng nghìn năm còn lại mấy tuổi tên

    trên mặt đất đầy việc dữ

    ta chờ đợi điều chi

    mong mỏi điều chi

     

    5.

    Cả kinh thành đêm nay chỉ một mình ta

    Không bạn hữu, không trăng, không rượu đắng

    ta còn chờ đợi chi

    còn mong mỏi điều chi

    mắt mở trừng trừng luôn tưởng bao chuyện trước

     

    Ta như người gảy đàn sau tháng ngày tan hợp

    mặt đã võ vàng

    áo quần rách nát

    không lìa khúc đàn xưa.

    12-1983

     

     

    HOLLO ANDRAS

    TỪ NHỮNG ĐIỀU NGUYỄN DU DẬY

    (Nhân đọc Truyện Kiều dịch sang tiếng Hungary)

    Anh đừng nói: Trời cao

    Xin hãy nói: Màn xanh trùm bể khổ

    Anh đừng nói: Đất dày

    Xin hãy nói: Rạn nứt và sụp đổ

    Anh đừng nói: Ngôi sao

    Xin hãy nói: Giọt máu đào ai chảy

    Anh đừng nói: Những điều trông thấy

    Xin hãy nói: Tội lỗi các anh, tội lỗi chúng ta

    Anh đừng nói: Oan gia

    Xin hãy nói: Tình thương cần họp mặt

    Anh đừng nói: Mặt sắt

    Xin hãy nói: Tội ác ít bạn đường

    Anh đừng nói: Làm cho khốc hại

    Xin hãy nói: Không thể ngắt hoa trắng từ xương

    Anh đừng nói: Giọt sương

    Xin hãy nói: Thông điệp của điều lành

    Anh đừng nói: Cây xanh

    Xin hãy nói: Cuộc đời không vô bổ

    Anh đừng nói: Ngọn gió

    Xin hãy nói: Người bạn mù dẫn đường

    Anh đừng nói: Rầu rầu ngọn cỏ

    Xin hãy nói: Người bạn hiền vô danh

    Anh đừng nói: Rêu xanh

    Xin hãy nói: Ký ức không lụi tàn

    Anh đừng nói: Báo ân

    Xin hãy nói: Tình người không thể cạn

    Anh đừng nói: Bình minh

    Xin hãy nói: Nhiệt tình bừng sáng

    Anh đừng nói: Hoàng hôn

    Xin hãy nói: Niềm nuối tiếc muộn màng

    Anh đừng nói: Suối vàng

    Xin hãy nói: Tơ đời không thể dứt.

    (Trương Đăng Dung dịch từ nguyên tác)

     

    NGUYỄN KHOA ĐIỀM

    NGUYỄN DU

    Cái chết của viên tham tri hay thơ âm thầm trong chính sử

    Mất hút một con thuyền chuồi qua cửa Thanh Long

    Đổ ra sông Hương

    Buổi đó, cả Kinh thành lạnh ngắt:

    Chứng thổ tả!

     

    Ông hỏi ba trăm năm nữa ai nhớ đến ông, khóc cho ông?

    Tắm gội linh hồn phiền muộn

    Cũng chỉ một dòng sông

     

    Bây giờ người ta nói về ông

    Lại nói về một người khác, một cõi khác

    Đang lẩn quất, đang lăng xăng, đang cao rao, đang xì xụp

    Bằng tiền, bằng danh, bằng đất cát

    Người ta nhớ đến ông chỉ là nhớ chính mình

    Từng vỡ tan trong u hoài lịch sử

     

    Ông đã mất

    Không trở lại

    Hiểu theo mọi nghĩa

    NKĐ.

     

    Nguồn: Tạp chí Thơ/vanvn.net

    Tìm kiếm

    Lượt truy cập

    • Tổng truy cập57,093,733

    Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam

       

      Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.

      *Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...

    Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.

      WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)

      Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.

      The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.

      Enjoy life, enjoy Arita experience!